Sự thật đẩy ta lên, ta tựa vào sự thật mà lao xuống.
Từng ngày trôi qua như thoắt, những nỗi niềm cũ không thể nào bắt kịp. Những nhân duyên hệ lụy chòng chéo nhau mà hiện diện, ẩn tàng tựa hồ bàn cờ thế rối ren, nước cờ cứ thế mà nối nhau lã tã, sau một bãi chiến trường khô khốc, trong vòng thắng thua của bản ngã, những được mất được đong đếm kĩ càng rành mạch, cáng cân của hiện thực bấy giờ lại nghiên về một phía, ta như đứa trẻ nhỏ, hồn nhiên chơi trò bập bênh với sự thật. Sự thật đẩy ta lên, ta tựa vào sự thật mà lao xuống.
Tạm gác nỗi cô độc sang một bên,
ta nương tựa nơi những người anh em cùng gốc.
Ta mỉm cười đón nhận chơi vơi, trong một khoảnh khắc, lòng không mong cầu một điểm tựa, ta nhận ra đối phương mình chiễm chệ tương phản, dần xa rời trò bập bênh bập bênh, con chữ một lần nữa lại đi mất, xa rời ta những cái cái con con, ta nhìn về phía bên kia của phương hướng, sự hiện hữu của nhìn đâu đó đương về đây, là hai mươi không tròn, là em, là anh, là mười chín, t và a cũng đang ngại ngùng trú mình đâu đây. Haha không cười, haha đang vọng lên đấy thôi, chào anh, chào em, chào 20 cùng 19 với những gì haha muốn diễn đạt.
Ngoài vòng được mất, bãi chiến trường không hề tồn tại, bụi trần cùng vó ngựa khuất đi sau làn sương mỏng manh đủ mạnh để hạ màn đôi mắt ta vào trong cõi giây phút. Tích tắc tích tắc, chiếc kim đồng hồ kiên định đi trong tự nhiên vô thức, để lại ta với trần trụi như nhộng, từng bước, từng bước trong tự do vĩnh cửu. Từng giọt mưa nhẹ nhàng xuyên thủng ta nơi tầm mắt, chắp vá vào nền đất rạn nứt những lá khô. Từng li ti vòng tròn va vào nhau trong suốt, những chuyển động tựa hồ vô lực mà bão vũ. Từng vô thanh lẫn hữu thanh dội lòng ta im bặt, những đợt sấm rềnh vang dâng lên ào ạt, vượt ra ngoài tầm cảm nhận của đôi tai, điếc dần trở nên rõ rệt, con chữ vội chào ta rồi lặng mất, ta chào chữ rồi.